những phần thịt, xương mới, trong sinh phần thơ hà nguyên du Cho tới ngày hôm nay, tôi có hai ghi nhận, đáng kể nhất, về một người làm thơ, mang tên Hà Nguyên Du. Thứ nhất: tấm lòng của anh chọn ở, thủy chung với thi ca. Và, anh đã ở được, như thiên nhiên, ở với địa cầu, như địa cầu ở với vũ trụ. Thứ nhì thịt, xương thi ca mang tên Hà Nguyên Du, trong những năm, tháng gần đây, đã là một thịt, xương khác. Nơi cõi thịt xương mới này, mặt nào đó, đã mang lại đời thơ Hà Nguyên Du những lượng máu sáng tạo cần thiết, cho tiến trình tự hủy để tựu thành một lên đường khác. Tôi muốn gọi đó là sự hóa thân kỳ diệu của một con ngài, để trở thành cánh bướm. Tôi muốn gọi đó là phần thưởng vô giá của một ăn ở tốt đẹp, bất biến. Mặc dù, anh sáng, mầu sắc, hình tượng mở ra lần thứ nhất, đôi khi đã làm/ chóa mắt/ choáng váng nơi cảm nhận của họ Hà. Nhưng, vòm cao, sẽ là nơi cánh bướm bay lên. Chân trời, sẽ là nơi họ Hà đi tới. Tôi rất mừng, vì không phải đời thơ nào của chúng ta hôm nay, ở quê người, cũng có được chân trời, mênh mông và, vòm cao bát ngát kia. Cảm ơn người bạn thơ của tôi; cảm ơn người tình chung thủy của thi ca, đã cho văn học Việt Nam, niềm hy vọng vạm vỡ và, tươi mát ấy. Du Tử Lê Feb., 97